(GDVN)- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cái khổ, tôi lại bén lửa chính em dâu của mình. Tôi không tự bao biện hay thanh minh gì, nhưng tình yêu có cái lý riêng của nó, khó nói lắm.
Với những ai chưa từng rung động vì yêu hay những ai đã trót lòng đem lòng yêu ai đó rồi thì ít nhiều cũng có những nỗi niềm rất riêng của mình. Có thể sau này đây khi trót mắc sai lầm này, tôi sẽ không có đủ dũng khí để đối diện với những người thân yêu của tôi. Làm sao tôi có thể sống thoải mái khi luôn bị ám ảnh bởi mối tình ngang trái?
Câu chuyện này đã bao lần tôi ngập ngừng không dám công khai tự thú, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt với thực tế phũ phàng: Tôi và em – làm sao có thể đến với nhau?
Một người anh, ai không yêu lại đem trái tim mình gởi về người em dâu. Thật không có gì có thể bao biện hay thanh minh cho mối tình ngang trái này.
Ngay từ cái lần đầu tiên gặp em, tôi đã cảm thấy trái tim mình lỗi nhịp. Em không sắc sảo, tự tin như những người con gái bên cạnh tôi, nhưng không biết từ bao giờ, nụ cười bẽn lẽn cùng với lún đồng tiền xinh kia khiến tôi xao động.
Ai đó có nói: "Đừng gởi niềm tin của mình vào những cơn gió khi chưa biết gió rồi sẽ bay về đâu? Nhưng, đời chẳng ai biết trước được chữ ngờ.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cái khổ, tôi lại bén lửa chính em dâu của mình. Tôi không tự bao biện hay thanh minh gì, nhưng tình yêu có cái lý riêng của nó, khó nói lắm.
Tôi đã trót đem lòng yêu chính em dâu của mình |
Biết chọn cho mình một hướng đi nào bây giờ? Dừng lại ư? Khó lắm, mà cứ tiếp tục bước đi trong mơ hồ xa xăm thì càng lún sâu vào mặc cảm tội lỗi. Xa em thì nhớ, mà ở gần thì chỉ càng thêm vấn vương. Vấn vương thương nhớ cả sự đợi chờ trong bao mặc cảm đầy ngang trái. Tôi phải làm gì: Cắm dao giữa tim mình hay nói với em rằng hãy bớt ngọt ngào đi để lòng tôi nguội lửa?
Nguyễn Nam